Admin [Bà Tưng] |
có một tờ giấy gấp tư nằm rớt nơi phía trong cánh cửa phòng ngủ của
chị. Chị nhặt lên, mở ra thì thấy hàng chữ ghi nắn nót “Em xin lỗi chị
về chuyện tối hôm bữa. Chị tha lỗi cho em. Chị đừng giận em nhé!”.
Chị Nghĩa chỉ cười thầm, không có phản ứng chi cả.
Qua ngày sau, vì được nhà trường thưởng một số tiền khá lớn trong
cuộc thi viết văn đề tài mùa hè, để lấy lòng chị Nghĩa và làm chị
nguôi giận, Lợi mua nào là xà bông Camay, nào là dầu thơm, son môi,
thậm chí cả một chiếc nón kiểu rất đẹp rồi lén bỏ vào phòng ngủ của
chị Nghĩa lúc chị khóa cửa đi làm. Chị Nghĩa rất vui, âm thầm nhận
hết những món quà của Lợi. Sau một tuần lể cấm vận, chị Nghĩa và
Lợi đã bình thường hóa lại được mối quan hệ chị em gắn bó dù biết là
trong thâm tâm cả hai chị em đều đã cảm thấy thích nhau. Dĩ nhiên,
gia đình Lợi hoàn toàn không hề có ai biết được chuyện gì đã xảy ra
giữa chị Nghĩa và Lợi ; cũng không ai ngờ được chuyện gì sắp xảy ra
giữa hai chị em. Chị Nghĩa và Lợi vẫn đi chơi, đi xem phim, đi ăn
uống bình thường như mọi khi và đôi lúc, hai chị em âu yếm tay
trong tay ; chỉ có thế thôi chứ cả hai chưa dám đi đâu quá xa tới
những chân trời vô vọng đầy những hồn ma tội lỗi bóng quỷ loạn
luân. Một buổi sáng, có gia đình một người bạn của bố Lợi ở Sài Gòn
đến gia đình Lợi vừa để thăm viếng vừa để cầu hôn chị Nghĩa cho con
trai họ năm nay đã 30 tuổi rồi nhưng vẫn chưa có ý trung nhân và
đang làm việc cho một doanh nghiệp ô tô tư nhân. Không ngờ, buổi
cầu hôn này lại diễn ra chóng vánh và kết quả là chị Nghĩa dù muốn
dù không vẫn phải chấp nhận “áo mặc sao qua khỏi đầu”, đó là ngày
vu quy của chị Nghĩa sẽ cách ngày cầu hôn 10 ngày nữa.
Thế là ngày hôm sau, gia đình Lợi bắt đầu chộn rộn công việc chuẩn
bị đám cưới cho chị Tư Nghĩa. Do vậy, hai chị em Nghĩa và Lợi ít có
thời gian chuyện trò hay đi chơi với nhau. Lợi để ý thấy chị Nghĩa vẫn
bình thường như mọi ngày, trong khi nó buồn thấu ruột thấu gan vì
chẳng bao lâu, nó sẽ hoàn toàn xa cách người chị xinh đẹp mà nó đã
đem lòng yêu mến. Một lần, nhân lúc chở chị Nghĩa đi làm, chị Nghĩa
nói với nó là có dám đi chơi cùng chị vào buổi tối qua đêm không vì
chị có rất nhiều chuyện để nói với nó. Trong lúc Lợi vẫn còn chưa trả
lời được thì chị Nghĩa nói với nó là cứ chuẩn bị, còn 4 ngày nữa sẽ đi.
Đêm hôm đó, phải nói là Lợi không sao ngủ được. Nó cứ trằn trọc,
thao thức mãi, nhẩm tính là 5 ngày nữa là đến ngày rước dâu của chị
Nghĩa, 4 ngày nữa là gia đình nó tổ chức lễ tiệc vu quy cho chị ; vậy
là chị Nghĩa không nói đùa rồi, chắc chắn là ngày đó, sau khi kết thúc
lễ tiệc vu quy xong thì tối đó, chị sẽ đi chơi cùng nó. Tại sao lại qua
đêm cơ chứ ? Rồi sẽ ngủ ở đâu? Tuy Lợi có lo lắng, hồi hộp nhưng
rồi, khi nghĩ đến chuyện sắp sửa đi chơi cùng với người chị mà nó
yêu thích là nó cảm thấy hớn hở và nó mau chóng chìm vào giấc ngủ
say sưa, không mộng mị.
Thời gian qua đi thật nhanh! Mới đó thắm thoát, lễ tiệc vu quy của chị
Nghĩa đã đến, kéo dài từ 8 giờ sáng đến tận 1 giờ trưa mới kết thúc.
Khi chú rể cùng với ông bà thông gia vừa lên xe hơi trở về Sài Gòn để
chuẩn bị cho lễ rước dâu vào ngày mai, lập tức chị Nghĩa đi tìm Lợi
và nói nhỏ vào tai nó là chuẩn bị lên đường. Lúc đó, Lợi vẫn còn ngồi
nơi bàn tiệc ; nghe vậy, nó lật đật đứng dậy đi ra ngoài trước. Chị
Nghĩa thay bộ đồ cưới ra và xin phép bố mẹ cho Lợi lấy xe Honda chở
chị ra Vũng Tàu có chuyện quan trọng. Thấy chuyện cưới hỏi đã được
xếp đặt đâu vào đó, không còn vướng mắc nữa nên bố
mẹ liền đồng ý ngay. Thế là chị Nghĩa và Lợi hớn hở, phấn khởi lên
đường và chỉ nữa giờ đồng hồ sau, hai chị em đã có mặt tại Bãi Sau –
Vũng Tàu.
Bình thường như những du khách khác có mặt trên bãi tắm, chị Nghĩa
và Lợi đi mướn quần áo tắm, phao tắm, dù che. Hai chị em vui vẻ
rượt đuổi nhau, chạy từ trên bãi xuống nước và bắt đầu vẫy vùng trên
sóng nước cho quên đi những mệt nhọc, đắng cay của cuộc đời. Hai
chị em cùng tròng mình vào chung một cái phao lớn, lênh đênh trên
sóng nước khoảng gần một tiếng thì bắt đầu thấm mệt. Chị Nghĩa và
Lợi lại tiếp tục rủ nhau lên ngồi bệt trên bờ cát, đắp cát lên chơi trò
xây lâu đài rồi bốc cát vừa chọi vào người của nhau vừa kêu la chí
chóe.
Một chập, hai chị em lại chạy xuống biển ngụp xuống nước cho sạch
cát rồi ôm nhau, cười đùa rúc rích. Sau gần hai tiếng vui đùa thỏa
thích trên sóng biển, chị Nghĩa và Lợi lên bờ tắm lại nước ngọt cho
sạch cát và nước mặn trên người. Khoảng 20 phút sau, hai chị em đã
có mặt tại một quán café sang trọng ở đối diện với Bãi Sau, ngồi nơi
cái bàn sát mặt đường, chị Nghĩa uống café sữa đá còn Lợi uống café
đá. Thời gian cứ lặng lẽ trôi, mới đó mà hoàng hôn đã dần dần chuẩn
bị buông xuống một màn đêm trên trái đất và nhân gian đang hối hả
kết thúc một ngày làm việc để đón chào thời gian giải trí, nghỉ ngơi.
Chị Nghĩa nói với Lợi là ngồi chờ chị nơi quán café để chị đi gọi điện
thoại về nhà rồi hai chị em sẽ về Bà Rịa ăn cơm chiều.
- Chị Nghĩa ơi, chị gọi điện thoại về nhà có chuyện gì vậy? Lợi hỏi dò
chị Nghĩa khi đang trên đường lái xe chở chị về.
- Bí mật mà em, lát nữa thế nào rồi em cũng biết!
Về đến Bà Rịa, hai chị em chọn một quán cơm ở gần chợ Bà Rịa, trên
con đường cùng chiều dẫn tới rạp hát Châu Thành. Quán cơm này ở
ngay đầu con đường có rất nhiều nhà cho thuê phòng trọ.
Chị Nghĩa gọi chủ quán mang ra vài món ăn cơm đơn giản nhưng rất
ngon : nào là thịt bò xào cần, nào là canh chua cá dứa, nào là thịt kho
tàu ăn kèm với dưa cải, cà pháo…Hai chị em do tắm biển đói bụng
nên cùng nhau ăn thật ngon lành và hết sạch sẽ các món.
- Nè, em biết là hồi nãy, chị điện thoại về nhà có chuyện gì không ?
- Chị không nói thì làm sao em biết được!
- Em đoán thử xem, nếu em đoán được thì chị sẽ thưởng
- Em chịu thôi!
Chị Nghĩa nhìn Lợi cười bí ẩn rồi nói :
- Thôi để chị nói cho em nghe! Ban nãy, chị gọi điện về nhà báo cho
bố mẹ biết là xe máy mình bị hư, phải sửa đến sáng mai mới xong
còn hai chị em mình thì ngủ lại nhà bạn của chị và ngày mai mình sẽ
về sớm.
- Nhưng chị ơi, giờ mình cũng đã ở Bà Rịa rồi! Vậy tối nay mình ngủ ở
đâu? Sao phải nói dối bố mẹ hở chị?
- Chứ em không nghe chị nói với em hôm trước sao? Vì có nhiều
chuyện cần nói với em nên chị em mình phải đi chơi qua hết một
đêm mới được. Em cũng đừng có lo là ngủ ở đâu! Có gì, hai chị em
mình vào chổ mấy sạp thịt trong chợ cũng được mà! Chị Nghĩa vừa
cười vừa nói.
Sau khi ăn uống xong, chị Nghĩa dặn Lợi ngồi chờ chị khoảng 10 phút
rồi nổ xe máy chạy đi. Khi chị quay lại, Lợi để ý thấy nét mặt chị
Nghĩa ửng đỏ lên, hơi thở thì mệt nhọc giống như vừa mới chạy đua
về chẳng bằng. Chị bưng ly nước đá lên thấm giọng :
- Nè em, nghe chị nói đậy! Chút nữa, em đi bộ vào đường này, đến
cái nhà cho thuê phòng trọ đầu tiên ở mé bên trái có tên là Hoàng Ân.
Em vào đó, xin hỏi mướn một căn phòng cho em và chị em. Em cứ