Admin [Bà Tưng] |
đến đó trước rồi chị sẽ đến sau. Em nhớ nói với họ mình là người Sài
Gòn xuống đây tìm bà con không thấy, do trời đã tối nên phải mướn
phòng ngủ lại.
Như một người mộng du, theo lời chỉ dẫn của chị Nghĩa, Lợi đến nay
phòng trọ Hoàng Ân. Chủ quán là một người đàn bà đứng tuổi, sau
khi nghe Lợi trình bày liền dẫn Lợi lên một cái phòng rộng khoảng
chừng 15 m2 trên lầu 3. Trong phòng chỉ bày trí một cái giường đệm
phủ drap màu xanh dương rất rộng rãi, nơi mé đầu giường được xếp
đặt sẵn hai cái gối tai bèo vải bao màu trắng và một cái mền con rồng
cũng màu xanh dương. Trong phòng có ngăn riêng ra một phòng vệ
sinh khoảng 3 m2 rất sạch sẽ. Nơi vách tường cạnh gường ngủ có
gắn một cái quạt máy màu trắng và nơi vách tường mé đối diện với
giường ngủ có gắn mấy cái móc áo treo sẵn khăn tắm, khăn mặt và
quần áo pyjama dùng cho khách mướn phòng mặc ngủ. Lợi ngồi thừ
ra trên giường vì nó cứ nghĩ ngợi đến một điều là đêm nay, nó được
ngủ chung phòng với người chị mà nó yêu nó thích, dù chị ấy có hay
không cho nó làm gì đi nữa thì cũng đủ cảm thấy trong người cứ hồi
hộp, hoang mang, ngây ngây dại dại. Chị Nghĩa từ ngoài đi vào, nhìn
quanh và nói :
- Có căn phòng như thế này là tốt rồi!
Rồi chị lấy một bộ quần áo pyjama và một cái khăn tắm trên mắc áo,
đi vào phòng vệ sinh để lau rửa và thay quần áo. Lát sau, chị trở ra
trong bộ quần áo pyjama, treo chiếc áo chemise và chiếc quần tây lên
mắc áo. Tiếp theo, Lợi cởi áo chemise và quần tây treo lên mắc, mặc
áo thun trắng và chiếc quần đùi màu xanh dợt, cầm một cái khăn mặt
rồi vào phòng vệ sinh. Khi Lợi trở ra thì thấy chị Nghĩa đã nằm ngay
ngắn ở mé trong chiếc giường ngủ, gối đầu lên một chiếc gối tai bèo,
còn chiếc gối kia chị đặt sẵn nơi mé ngoài bên cạnh là chổ ngủ cho
Lợi. Lợi run run nằm xuống bên cạnh chị Nghĩa
- Chị em mình nếu đi chậm chắc là mắc mưa rồi? Giờ ở ngoài mưa lớn
lắm!
Nghe chị Nghĩa nói, Lợi lắng tai thật kỹ mới nghe thấy tiếng mưa gào
gió rít ở bên ngoài vì trong căn phòng ngủ nơi lầu 3 này quả là kín
đáo, hầu như là cắt hẳn không còn liên hệ gì đến thế giới bên ngoài
nữa cả. Hai chị em yên lặng nằm bên nhau, không ai nói với ai một
lời nào cả, dường như mỗi người đều đang bận tâm đến dòng tư duy
riêng rẽ của mình và chưa thể nào thổ lộ ra được.
- Này Lợi, bắt đầu từ chiều mai là em sẽ không thấy chị ở nhà nữa.
Em có nhớ chị không vậy ?
- Ai thèm nhớ chị chi cho mệt? – Lợi đùa – Bộ chị tính đi luôn không
trở về hay sao chị?
- Chị buồn ghê! Sau đêm nay, chị em mình sẽ không còn dịp nào để
đi chơi với nhau được nữa đâu.
Bất chợt, ngọn đèn neon trong phòng tắt phụp đi khiến không gian
trong phòng hoàn toàn tối tăm, mịt mù một màu đen dày đặc đến nỗi
có ngửa bàn tay lên cũng không thể thấy được gì cả. Biết là do trời
mưa lớn nên điện cúp nên hai chị em đành nằm yên chịu trận. Chợt
Lợi nhớ ra lúc nãy, nó có nhìn thấy hai ba cây nến và một cái hộp
quẹt diêm nơi góc phòng. Nó liền ngồi dậy, lò dò trong bóng tối đi
đến góc phòng, bật diêm quẹt lên cho sáng rồi đốt vào ngọn một cây
nến. Nó cắm cây nến cháy sáng lên thành giường. Thấy chị Nghĩa
ngồi bó gối trên giường, Lợi hỏi :
- Chị lạnh hả ?
- Ừ, hơi lạnh. Gặp chổ lạ, có lẽ chẳng ngủ được?
- Ủa, mà chị nói là có nhiều chuyện để nói với em lắm mà, sao nãy
giờ chị chẳng nói chi hết vậy?
- Chị nói chơi với em thôi chứ có chuyện gì đâu! Giọng chị Nghĩa hơi
bẽn lẽn.
Dưới ánh sáng vàng vọt, lờ mờ, leo lét của ngọn nến trong đêm, bất
chợt Lợi bỗng nhiên cảm nhận được khuôn mặt chị Nghĩa sao mà lại
đẹp một cách rực rỡ và hoang dại đến thế. Nó chợt nhớ lại buổi tối
cách đây không lâu, trên con đường Nhà Thờ, lần đầu tiên nó đã dám
cả gan ôm hôn chị Nghĩa. Lần này, rõ ràng là Lợi cũng không thể nào
cầm lòng cho được, nó xích người ngồi sát vào người chị Nghĩa rồi
vòng tay ôm choàng qua hai bờ vai đầy đặn, nở nang của chị Nghĩa.
- Em bị cảm hả? Sao người em nóng quá vậy?
- Thì em đang cảm chị đấy, chị không biết à?
Nghe Lợi nói, chị Nghĩa chẳng nói gì, chỉ quay mặt lại nhìn Lợi mỉm
cười, để lộ hai hàm răng trắng đều như ngà. Không cần một lời đề
nghị hay cầu xin gì cả, đôi môi Lợi nhẹ hôn lên mái tóc dài đen mịn,
êm ái như nhung của chị Nghĩa. Chị Nghĩa yên lặng, tuyệt nhiên
không hề có phản ứng nào. Hai bàn tay của Lợi lần lên quậy quọ nơi
mái tóc chị sao đó khiến cho chiếc kẹp tóc của chị bị sút ra, rớt
xuống và mái tóc dài như là một dòng suối mây xõa xuống phủ kín cả
tấm lưng mềm mại, thon thả của chị. Do vậy, vẻ đẹp của chị Nghĩa
tăng thêm nét man dại trong đêm mưa vắng lặng nơi căn phòng trọ
chỉ có mỗi hai con tim của hai chị em. Lợi bắt đầu hôn lần xuống
trán, xuống mắt chị. Từ cái sống mũi thấp và nhỏ gọn, Lợi hôn nhẹ
sang hai gò má trắng hồng nhô cao hai lưỡng quyền của chị. Từ nãy
đến giờ, Lợi cứ phập phồng lo sợ không biết chị Nghĩa có nổi trận lôi
đình với nó như tối trước không ; nhưng đã lâu rồi, chị Nghĩa vẫn cứ
yên lặng đón nhận từng nụ hôn của nó và Lợi mừng rỡ như hơn cả bắt
được vàng khi thấy chị hôn trả lại vào má, vào mũi, vào mang tay
của nó. Bỗng nhiên, chị Nghĩa chợt cảm nhận được là đôi môi thằng
em út của chị đang mày mò trong ánh sáng mờ ảo của ngọn nến leo
lét tìm kiếm đôi môi mọng đỏ hơi dảnh lên của chị. Dĩ nhiên, đó
chính là câu trả lời của Lợi mà chị Nghĩa hằng trông chờ từ mấy ngày
nay mặc dù chị chỉ mới thầm đề nghị chứ chưa nói thành lời. Do đó,
cử chỉ đầu tiên của chị Nghĩa là ngửa mặt lên và hơi nghiêng qua
phải, hơi hé đôi môi ra và lúc đó cũng là lúc đôi môi của Lợi mới vừa
chạm nhẹ vào đôi môi của chị. Cả hai chị em đều giật nảy cả mình
như cùng vừa chạm phải một dòng điện mạnh hàng trăm kV nhưng
cũng chính dòng điện đó đã tạo nên tiếng sét tình nổ vang trong hai
con tim rỉ máu của chị Nghĩa và Lợi.
Tiếng sét đó còn lớn mạnh, dữ dội hơn tiếng sét bên ngoài trời mưa
giông gió bão. Hai chị em rời môi nhau ra thật nhanh và cũng rất lẹ,
lần thứ hai, tuy vẫn còn e thẹn, ngượng ngùng nhưng hai chị em vừa
mấp máy đôi môi khẽ gọi tên nhau vừa run rẫy, lúng túng, vụng về và
lụp chụp gắn môi vào nhau để bắt đầu trao cho nhau nụ hôn môi đầu
tiên của cuộc tình loạn luân tội lỗi. Vậy là chị Nghĩa không cần phải
nói với em mình bất cứ ngôn từ nào cả vì chỉ cần một nụ hôn thôi là
cũng đủ thay lời muốn nói cho tất cả tình cảm trinh nguyên mà chị
dành cho Lợi. Nụ hôn đầu của chị Nghĩa và Lợi càng lúc càng kéo dài
ra trong nỗi niềm say sưa, đê mê, ngây ngất, đắm đuối và mỏi mệt.
Bà chủ nhà trọ lúc bấy giờ đang ngồi nghe radiô nơi quầy thu ngân
bên ngọn nến leo lét và bà cũng không thể nào ngờ được là hai chị
em “người Sài Gòn” ở trên lầu 3 giờ đây đang bất chấp nề nếp gia
phong và luân thường đạo lý để mà yêu nhau như là người tình trăm
năm. Ôm người chị xinh đẹp và yêu quý trong vòng tay, Lợi nhận thấy